Cmùi hương 16
Anze ngồi xuống gần cạnh kề bên, lo ngại hỏi, “Có chuyện gì bất ổn sao?”
“Mọi vật dụng vẫn cực kỳ ổn định.” Johann đưa ngón cái xoa xoa điểm thân chân mày bản thân, từ chối đáp. “Chỉ là vào mấy cơ hội như thế này, tôi lại hay lưu giữ lại chút cthị trấn cũ.”
“Âu cũng chính là khoảng chừng thời hạn tốt để hoài niệm.” Anze trầm giọng gật gù.
Bạn đang xem: Betcha là gì
“Ừ.”
“Em đang nghĩ về về cô ấy phải không?”
“Sao…?”
“Mẹ của Herbert.” Anze bình tĩnh phân tích và lý giải cho câu hỏi bạo dạn của chính mình, giọng nói thanh thanh không tồn tại chút ít gì tị tuông giỏi tức giận nhỏng bạn tê tưởng tượng. “Em đã ghi nhớ cô ấy, đúng chứ?”
Johann xoay qua chú ý tín đồ cơ ít thọ, một ít tự ti tội tình nhói lên trong tâm địa rồi lại nhìn xuống chân bản thân. Ông ấy nuốt nước bong bóng, cổ họng thốt nhiên chốc thô đi. Thsinh hoạt nhiều năm, Johann thỏa thuận, “Phải.”
“Cô ấy là tín đồ như thế nào?” Anze hỏi, ánh nhìn vẫn ko tách tín đồ bầy ông lân cận. Johann ngước quan sát ông một cái cực nhọc gọi, ông ta tức thời mỉm cười cợt nhẹ nhàng, “Qua phần nhiều gì em nói, Mặc dù chỉ cần vài ba lời đề cập rất ít thôi, tôi cũng biết được em yêu thương cô ấy rất nhiều.”
Johann nghe vậy, bèn ngậm ngùi, “Người trước tiên giúp tôi phát âm được xúc cảm yêu.”
“Cô ấy tên là gì?”
“Katalin.”
“Tôi đoán thù cô ấy cũng đẹp mắt như cái tên kia.” Anze nói, rồi không thể tinh được lúc Johann rút ít vào bâu áo bản thân ra một tấm hình cũ gửi đến ông. Ánh sáng từ bỏ dây đèn Giáng Sinh yếu ớt, cơ mà Anze vẫn trông rõ được một khuôn mặt tương đối tròn trĩnh phúc hậu cùng với làn tóc lâu năm sáng màu sắc, và một thú vui có thể khiến tín đồ không giống quan sát vào cảm thấy ấm áp. Johann gượng gạo mỉm cười, nói:
“Herbert tương đương mẹ nó lắm, đúng không?”
“Phải.” Anze nhỏ vơi, chú ý kỹ lại fan đàn bà vào tnóng hình. Herbert quanh đó chiều cao ra quả thực không thể vẻ ngoài làm sao như là cha, trường đoản cú làn tóc white mang đến đôi mắt color nâu lục gần như thừa kế tự bà bầu.
“Cũng xuất xắc mỉm cười cùng cứng đầu như cô ấy.” Johann nói thêm.
“Em cũng cứng đầu.” Anze khẽ trêu, có tác dụng bạn tê bắt buộc bật cười chút ít. Johann không phàn nàn gì, chỉ tiếp:
“Đó là tấm hình tôi đam mê duy nhất của của ấy. Giữ nó bên mình suốt khoảng chừng thời gian ra mặt trận cho đến lúc trở về.”
“Cô ấy cùng em… sẽ chạm mặt nhau như thế nào?” Anze tò mò hỏi.
Xem thêm: Hạt Quinoa Là Gì? Công Dụng Và 3 Cách Chế Biến Hạt Quinoa Đơn Giản, Đầy Đủ Nhất
Johann đầu khá ngửa về sau, lưu giữ lại. “Đó là 1 câu chuyện lâu năm.” Ông ấy nhắm mắt hít thở rồi lại msinh hoạt mắt ra. “Thật sự thì, hôn nhân thân tôi và cô ấy là do sắp xếp sẵn.”
“Thật sao?”
“Bố tôi là 1 trong những fan bảo thủ.” Johann hững hờ rún vai. “Nhưng cho dù gì thì, tôi cũng yêu thương cô ấy thiệt lòng. Mến trường đoản cú ánh nhìn thứ nhất.”
“Cô ấy trông thật sự rất đơn giản quí.”
Johann nghe vậy tức tốc mỉm mỉm cười. “Lúc kia tôi bắt đầu nhị mươi lăm. Còn cô ấy vừa vào đại học. Katalin thoạt đầu khôn cùng sợ hãi tôi, cô ấy bảo vì tôi không nhiều lúc nào cười cợt. Vậy nhưng ở đầu cuối cô ấy lại là chủ nhân rượu cồn vào phần lớn chuyện.” Nói cho phía trên, nhị bờ vai ông ấy khẽ bật nảy thân một giờ cười giòn nhưng mà bé dại. “Tôi dềnh dang về hơn cô ấy nhiều lắm.”
Anze ko nói gì, chỉ để ý lắng tai. Johann nhắc tiếp:
“Chúng tôi quen thuộc được một năm thì cuộc chiến tranh nổ ra. Cô ấy sẽ thật sự đợi tôi về, lại còn cố gắng sống tốt nhất. Một năm tiếp theo thì chúng tôi gồm bé.”
“Herbert…”
“Phải.” Johann đồng ý. “Tên của chính nó cũng là do cô ấy đặt. Tôi thiệt sự cần yếu lắc đầu cô ấy điều gì cả.”
“Nếu là tôi, chắc hẳn rằng tôi cũng biến thành làm y như em.” Anze nói.
“Herbert xuất hiện trẻ trung và tràn đầy năng lượng, đó là ngày hạnh phúc nhất đời tôi.” Đến đây, giọng Johann gồm chút ít vỡ vạc ra, như thể ông ấy vẫn cố gắng kiềm lại một giờ mức. “Nhưng chỉ vào 1 năm, sức mạnh của Katalin yếu đuối đi rõ rệt… Đáng lẽ tôi phải biết từ bỏ nhanh chóng, rằng đề kháng của cô ấy ko xuất sắc, nếu như đến bệnh viện sớm hơn thì có lẽ cô ấy sẽ rất có thể qua khỏi.”
“Tôi vô cùng tiếc…”
“Cô ấy nuốm gượng gập có thêm 1 năm vào khám đa khoa. Sốt li bì, đến các ngày sau cuối thì cô ấy đã không còn nhìn thấy được rõ được mặt tôi nữa. Thuốc không có công dụng, công ty chúng tôi đang chữa chạy mọi nơi, tuy thế bệnh viện thì bảo bọn họ chỉ có thể làm cho đó.”
Nói đoạn, ông ấy khẽ nấc lên một giờ run rẩy, nhưng mà không tồn tại giọt nước đôi mắt làm sao rã ra. Anze không nói gì, chỉ vắt lấy tay Johann, siết dịu. Ông ta đang suy nghĩ bạn tê nên chút thời gian nhằm yên tâm trở về, nhưng lại Johann chỉ trong phút chốc cầm cố lại tay ông, khẽ kéo.
“Đi cùng với tôi.” Johann nhỏ các giọng nói, ánh nhìn đa phần nề hà nỉ rộng là ra lệnh. “Tôi cần mang lại ông biết cthị trấn này.”
“Nói tại đây không được sao?” Anze hỏi, nhận thấy cả căn nhà đều đã say giấc. Nhưng Johann chỉ phủ nhận, 1 mình vực lên.
“Không.” Ông ấy nđính thêm gọn đáp, rồi rảo bước vào giá bán treo đem áo khoác bên ngoài và khăn quàng. Anze theo sau, hồi hộp hỏi: